Anh ăn "chả", tôi ăn "nem"
Trên đời đúng là chẳng chuyện gì là không thể, mình làm được thì
người khác cũng làm được. Anh nuôi tình mới, còn tôi “sẻ” thân với người
đàn ông khác.
Chuyện giấu kín của tôi nhục nhã lắm, chẳng hề hay ho gì nên tôi cũng
chỉ dám lên đây để “thú tội” của mình, mong được nhẹ lòng, quên đi tất
cả để bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Tôi và anh đến với nhau cũng là một sự tình cờ, anh là người bán bảo
hiểm, còn tôi là người có nhu cầu mua. Do cả hai bên đều có nhu cầu
“tiếp xúc” với nhau để bàn về việc mua bán bảo hiểm, thành ra khoảng
thời gian đầu, chúng tôi gặp nhau với tần suất khá lớn.
Cái duyên gặp gỡ đã kéo chúng tôi lại với nhau, và công khai mối quan
hệ yêu đương đến khi kết thúc được trọn vẹn một năm. Chấm dứt tại đây,
lòng tôi không mảy may hối tiếc, tôi không còn khóc được nữa bởi một năm
như vậy là đã quá đủ.
Anh là người hoạt bát, có khiếu ăn nói hài hước, thuyết phục, bởi vậy
ở công ty, người ta đặt cho anh cái biệt hiệu “mồm mật”. Thì đúng rồi,
mồm không mật, không ngọt thì làm sao có thể bán bảo hiểm doanh thu lớn
hàng tháng vậy được? Mồm không mật, không ngọt thì làm sao có thể khiến
bao nàng đổ rạp hết lượt.?
Biệt tài ăn nói khôn khéo trời phú giúp anh làm ăn rất thuận lợi,
tháng nào tiền thưởng của anh cũng rất nhiều bởi anh toàn vượt cấp doanh
số chỉ tiêu. Có tài, lại có tiền, anh dường như là người đàn ông hoàn
hảo trong mắt chị em phụ nữ.
Hoàn hảo sao? Chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Có ở trong chăn mới biết chăn
lắm rận, tôi có lao vào yêu anh thì mới dần biết được bản chất của anh
ta.
Yêu tôi nhưng mỗi đêm, anh ta lại lấy cớ bận kiếm khách hàng để đi
bar, sàn nhảy và kiếm… gái đẹp. Tôi ngu ngơ nên hoàn toàn không hay biết
những điều đó, chỉ có một lần tình cờ đọc được tin nhắn trong điện
thoại anh ta với một cô gái lạ nào đó.
“Tiền anh không thiếu, chỉ thiếu người “phục vụ” thôi”- tin nhắn của anh ta gửi cho cô gái đó.
Kéo lên phía trên đọc những tin nhắn trước, xác thực lại những gì
mình đang suy nghĩ, quả đúng, anh ta đang tán tỉnh một em chân dài tại
bar nào đó, và đây không phải là lần đầu tiên. Được biết cô gái này đã
“phục vụ” anh ta rất tốt, và được anh ta thưởng cho rất nhiều.
Kể từ khi biết chuyện, tôi tự động cắt đứt liên lạc với anh ta mà
không nói lời nào. Tôi vùi mình vào công việc, đăng ký một loạt hoạt
động ngoài giờ làm, không để cho bản thân rảnh lúc nào. Tôi muốn quên
anh ta.
Nhưng anh ta biết nhà tôi, rồi nguyên cả một tuần ngày nào cũng tới
xin lỗi và mong tôi đừng bỏ anh ta. Và tôi đã yếu lòng, chấp nhận quay
lại. Anh ta hứa sẽ chấm dứt ngay những chuyện tương tự và sẽ không bao
giờ tái phạm.
Tôi có đăng ký học một lớp tập gym gần nhà, mỗi buổi tan ca, 7 giờ
tối, tôi thường tranh thủ đến đây tập luôn. Ở đây, tôi có quen một anh
chàng khá tốt, tôi và anh ấy nói chuyện rất hợp, tôi tâm sự cả chuyện
tình yêu của mình. Và thứ tôi nhận lại được đó là sự “an ủi” bằng một
đêm “không ngủ” với anh chàng này.
Cũng bằng cách tương tự, tôi đã bị phát hiện chuyện 'động trời" ấy
cũng bằng chính tin nhắn “rủ rê” của anh chàng phòng gym mà người yêu
tôi đã đọc được.
Và kể từ đấy, chúng tôi chia tay, đường ai nấy đi.
Tình một đêm là thầy giáo cũ
Chuyện cũng xảy ra khá lâu rồi, tôi còn nhớ, hồi học lớp 12, tôi cực
kỳ ghét học môn Sinh bởi thực sự, tôi thấy học môn này rất vô nghĩa. Vì
thời điểm đó, tôi chỉ muốn chú tâm vào ôn 3 môn chính để thi đại học của
mình là Toán, Văn và Anh.
Giáo viên môn Sinh của tôi khi đó là thầy T, người nổi tiếng ở trường
với vẻ ngoài lịch thiệp, trẻ trung và đậm chất đàn ông. Ở thầy có một
cái gì đó tri thức, một chút gì đó phong lưu và chơi bời. Khi thầy dạy
thì rất nghiêm túc nhưng khi lồng ghép những câu chuyên kể về cuộc sống
của mình liên quan tới bài giảng, thầy lại rất thoải mái và vui tính.
Và thú thực, tôi cũng chỉ là một trong số những nữ sinh trong trường
thầm thương trộm nhớ thầy. Mỗi lần thầy vào lớp, tôi chẳng học gì, chỉ
ngồi ngắm thầy, từng biểu hiện khuôn mặt của thầy đều khiến tôi nhớ mãi.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi học hết lớp 12, rồi chính thức bước vào
cánh cổng đại học. Học đến năm cuối đại học, trường tôi có tổ chức một
cuộc dã ngoại, ghép chung với một trường đại học khác.
Thật tình cờ, tới hôm tất cả sinh viên của hai trường tập trung tại
sân trường tôi để chuẩn bị lên đường cho chuyến dã ngoại, tôi đã nhìn
thấy thầy dạy Sinh của mình năm xưa.
Tôi gặp lại thầy mà vui lắm, chạy vội lại bắt chuyện với thầy. Hai
thầy trò nói lại chuyện cũ một lát rồi hẹn sẽ là bạn cùng đường trong
suốt chuyến đi này.
Sau khi gặp thầy, lòng tôi lại rộn ràng, xao xuyến trở lại, y nguyên
như những ngày còn được là học sinh của thầy. Trên đường đi, trò chuyện
với thầy mới biết, hiện tại thầy đang là giảng viên của trường đại học
đó và thầy cũng đăng kí tham gia chuyến dã ngoại liên kết hai trường lần
này.
Hết cả chặng đường đi hơn 3 tiếng, chúng tôi không lúc nào dứt
chuyện, bao kỷ niệm thời học trò ùa về, tôi kể hết những cảm xúc của
mình ngày ấy với thầy, cũng chẳng có ý gì, chỉ kể lại cho vui thôi. Thầy
nghe và chỉ cười.
Tới nơi cũng đã chập tối. Vì xe bắt đầu lăn bánh từ chiều, tất cả
sinh viên được tập hợp lại tại một ngôi làng nhỏ, ở đây buổi tối họ sẽ
có hoạt động nổi lửa, ca hát thâu đêm.
Sau khi ăn tối cũng cùng thầy và các bạn, thầy mời tôi ra nhập cuộc
với mọi người, chúng tôi đã nắm tay nhau ca hát, nhảy múa thực sự rất
vui và cháy hết mình.
Linh cảm của một người con gái cho tôi biết hình như thầy cũng có ý
gì đó với minh. Từ ánh mắt, tới những cử chỉ quan tâm, bắt chuyện, đến
cái nắm tay, tất cả những gì thầy làm đều báo hiệu cho tôi biết rằng,
thầy đang có ý với tôi.
Quả không sai, đêm đó, khi nhảy múa ca hát đã thấm mệt, thầy có mời
riêng tôi đi uống nước. Nhưng để đến được một quán nước tại đây, chúng
tôi phải đi bộ đi tìm một đoạn khá xa. Trên đường trở về, chẳng ai nói
với ai câu nào, thầy chủ động nắm tay tôi, còn tôi thì chỉ biết mỉm cười
chấp nhận. Hai trái tim dường như hòa vào làm một trong đêm ấy. Và thế
là… chuyện ấy đã xảy ra… nhanh tới mức đến giờ nghĩ lại tôi cũng không
thể ngờ.
Thầy nói hồi còn là thầy giáo dạy Sinh của tôi, thầy đã có cảm tình
với tôi. Nhưng không cố tiến triển bởi tôi còn quá trẻ. Nhưng giờ đã đủ
trưởng thành, lại có duyên gặp lại, thầy vui cũng chẳng kém gì tôi. Đêm
đó, chúng tôi đã bỏ xa khoảng cách “thầy và trò” năm xưa, giờ phút ấy
chỉ còn là “Anh và em”.
Tôi bất chấp mọi thứ để đánh đổi giờ phút ấy. Tôi được trao thân cho
anh, người mà tôi thầm thương từ rất lâu. Đến giờ tôi vẫn không hối hận,
mặc dù sau ngày hôm đó, không hiểu vì cớ gì mà anh không còn liên lạc
lại với tôi. Khoảng thời gian đó tôi đã rất buồn, nhưng giờ mọi chuyện
đã qua...
Người đăng:
Mr Sum
|
Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014 |
08:23
Không có nhận xét nào: