Mẹ chồng lắp camera trong phòng ngủ con dâu

Tôi “dại dột” đâm đầu vào cái “máng lợn hôn nhân” với chồng tôi - người đã qua một lần đò.
Vợ trước của chồng tôi mất vì bệnh, họ đã có với nhau một cậu con trai 7 tuổi.
Mẹ chồng tôi quý cô con dâu vắn số, thương đứa cháu côi cút đến độ bà chỉ muốn chồng tôi tái hôn với người phụ nữ nào đó quá lứa nhỡ thì hoặc không có khả năng sinh nở để người ấy toàn tâm chăm lo cho cháu. Bởi thế, bà không thích tôi. Lũ trẻ của tôi sinh ra, theo mẹ chồng tôi, là mối nguy với thằng cháu đích tôn của bà.
Lăm lăm đề phòng tôi nên bà tận dụng mọi quyền năng mẹ chồng để bắt tôi phải “sống biết điều” ngay khi mới bước chân về nhà. Bà thẳng thắn: “Thằng Linh (chồng tôi) có thể không có vợ, nhưng dòng họ này không thể không có bé Bom. Mẹ mong con yêu thương và cư xử đúng mực với thằng bé”.

Vì yêu chồng nên tôi đã chấp nhận uốn mình trở thành một người hoàn toàn khác. Ngày xưa, tôi cá tính bao nhiêu thì bây giờ mờ nhạt bấy nhiêu. Ngày xưa, đứa bạn nào kể chuyện mẹ chồng thế này thế khác, tôi sẽ to mồm nhất đám: “Nếu tao là mày, tao sẽ...”; bây giờ tôi thấy hơi mẹ chồng, thậm chí cả con chồng là đã rúm ró. Vì cuộc hôn nhân của mình, tôi chịu đứng xuống hàng cuối cùng trong mọi thứ ưu tiên.

Tôi sinh con, một cô công chúa khiến chồng tôi mê mẩn. Thế là mẹ chồng bắt tôi ngủ riêng với con để chồng tôi ngủ cùng, chăm sóc Bom, dù trước đó thằng bé ngủ cùng bà. Bà muốn tách chồng tôi với con gái.

Chồng tôi đi làm về đến nhà, cứ định vào chơi với con gái là bà gọi, nào thì “bố nó đi tắm cho thằng Bom đi”, “bố nó xem Bom hôm nay có bài gì khó không”, “bố nó cho Bom ngủ sớm mai còn đi học”... Cứ thế một tuần, một tháng, rồi ba tháng...

Tôi viết mail cho chồng. Tôi kể nỗi khổ tâm của mình khi bà nội không quý cháu gái. Tôi hỏi anh Bom là con thì bé Ngô của tôi có là con anh không. Tôi nói tôi muốn anh thể hiện được bản lĩnh là người đàn ông trong nhà, ít ra phải có quyền quyết định những việc liên quan đến vợ con mình.
mechong_nangdau_kethu.jpg
Ảnh minh họa
Chồng tôi không trả lời. Nhưng tối đó, cho Bom ngủ xong, anh sang ôm mẹ con tôi ngủ. Nửa đêm, mẹ chồng tôi đập cửa ầm ầm gọi anh ra, hai mẹ con cãi nhau ầm cả nhà. Chửi chán chồng tôi vẫn nhất định không về với thằng Bom, bà quay sang chửi tôi là đồ đàn bà lơi lả, đang ở cữ mà vắng chồng mấy ngày đã không chịu nổi, bà bảo tôi đúng là “khác máu tanh lòng” tranh bố với cả thằng bé...

Tôi bưng mặt khóc. Chồng tôi nổi điên bảo bà ra rồi đóng sập cửa phòng. Cứ tưởng thế đã xong, ai dè, sáng hôm sau, trong lúc chồng tôi đi vắng, bà lại sang. Bà tuyên bố, vì chồng tôi không chịu ngủ riêng với Bom nên bà mua thêm một tấm đệm đặt trong phòng tôi cho Bom sang ngủ.

Tôi còn chưa hết bức xúc này thì đã bị ấm ức khác khi buổi chiều, bà gọi người về lắp camera trong phòng ngủ hai vợ chồng. Bà bảo, ai biết tôi sẽ làm gì Bom, nếu tôi tử tế với nó thì cái camera kia càng ghi điểm cho tôi, sao phải sợ. Bà cố tình coi như không biết đây cũng là chốn riêng tư của vợ chồng tôi, là sự tôn trọng tối thiểu tôi cần được có.

Thế là tôi đi tù không xiềng không xích. Thằng bé ngồi học cái quạt bật hơi lớn bà cũng nhắc. Đêm cho con bú xong tôi chẳng may ngủ quên chưa kéo áo xuống, sáng hôm sau sẽ được bà “chấn chỉnh”. Váy ngủ sexy hay chỉ đơn giản là bộ đồ cộc cho mát mẻ tôi đành cất góc tủ vì làm ảnh hưởng đến cháu Bom của bà. Tối nào tôi nhờ chồng chơi với con để ngồi máy tính một tý thì hôm sau mặt bà "tăng diện tích" ngay, vì để thằng Bom “chỏng chơ” không có bố chơi cùng... Còn chuyện vợ chồng của chúng tôi thực sự về số 0.

Bà thiên vị, yêu quý Bom một cách đặc biệt, trái ngược hoàn toàn với tình cảm bà dành cho bé Ngô. Bom đã có áo kẻ sọc màu xanh rồi thì Ngô không được mua đồ như thế nữa. Con gà thịt ra, phần đùi ngon lành là của Bom, tôi muốn cho Ngô ăn dặm bột gà thì lấy phần lườn. Lúc Bom đang cần yên tĩnh, nếu Ngô gắt ngủ hay gì, kể cả là nửa đêm, tôi phải bế con ra cửa mà dỗ.

Mọi tài sản có giá trị của vợ chồng tôi, kể cả ngôi nhà riêng hai đứa góp tiền mua chung định cưới xong thì ở, bà cũng bắt sang tên cho Bom và bà là người giám hộ. Khi tôi phản đối, bà lớn tiếng đuổi thẳng mẹ con tôi “cút đi đâu thì cút”. Và rồi, mọi sự chịu đựng của tôi đã vỡ òa khi tôi nghe được bà bảo với chồng tôi: “Con vợ hai là tai, là họa!”.

Sự thiên vị quái gở của bà khiến tôi từ thương đứa con chồng thiệt thòi thành khó chịu. Tôi yêu cầu chồng lựa chọn...

Chẳng biết chồng tôi sẽ quyết định ra sao, theo tôi với bé Ngô rời nhà ra ở riêng hay ký vào tờ đơn ly dị tôi vừa viết, nhưng có một điều tôi biết chắc, định kiến cay nghiệt của mẹ chồng tôi về “tập hai” sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu tôi không quyết sống cho mình, cho con mình thì mẹ con tôi sẽ “hy sinh” đau đớn trong "cuộc chiến" này mà thôi!

Không có nhận xét nào:

>> <<

Copyright © 2013 News